NƯỚC MẮT LƯNG TRÒNG
Tác giả : Duyên Anh
Giọng đọc : Mc Đình Duy
Định dạng : Radio / Sách PDF
Số trang : 370
Lượt xem/nghe : 633
Lượt đọc : 98
Lượt tải : 109
Lượt tải AudioBook : 23
Kích thước : 1.21 MB
Tạo lúc : Mon, 08/04/2024 18:09
Cập nhật lúc : 11:24am 02/05/2024
Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank
TỦ SÁCH TINH HOA:
ẠI VẪN BÓT CẢNH SÁT CŨ. NGUYỄN ĐẠM ngồi co ro như con chó ốm chờ tới lượt hạch hỏi mình. Nó rút thuốc lá châm hút. Que diêm xòe lửa. Điếu thuốc vừa cháy, Đạm chưa kịp hút hơi đầu thì hai ngón tay chuối mắn đã kẹp giữa điếu thuốc của nó rút khỏi môi nó.
Đạm ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên. Người cảnh sát nhe hàm răng vàng. Đạm giật mình đánh thót một cái. Không nói không rằng, người cảnh sát dụi đầu điếu thuốc có lửa lên vai áo Đạm. Áo vải mỏng, tuy không cháy nhưng có đốm vàng đủ làm Đạm đau điếng. Người cảnh sát lim dim đôi mắt gật gù rồi bóp nát điếu thuốc ném mạnh vào mặt Đạm.
Nó ngồi im chịu nhục, không dám tỏ vẻ gì chống đối. Người cảnh sát vươn tay chộp lấy tay Đạm, xoắn thật mạnh:
- Cấm hút thuốc!
Đạm nuốt nước bọt. Nước mắt nó ứa ra, chảy xuống má. Người cảnh sát xoắn tay nó thêm cái nữa:
- Có tai không?
- Dạ có.
- Có miệng không?
- Dạ có.
- Sao không trả lời?
Đạm đưa cánh tay quẹt nước mắt:
- Dạ, cháu không dám hút thuốc nữa ạ!
Người cảnh sát xoắn gỡ tay Đạm cái thứ ba:
- Mày giả đò khéo quá ta!
Rồi ông ta lững thững bước ra ngoài. Đạm lấm lét nhìn theo mới biết người cảnh sát vừa “át giọng” mình là một anh Chà và lai Việt. Nó mím chặt môi. Đạm suy nghĩ liên miên. Nó chợt nổi da gà. Người nó lạnh và mồ hôi bắt đầu toát ra. Đạm mường tượng bộ mặt lạnh lùng của bố nó đợi nó về ăn cơm trưa.
Đã một lần nó bị cảnh sát “tạm giữ hai đêm”. Chuyện giải dị như thế này: Đạm mặc chiếc áo ca rô sặc sỡ, quần cao bồi ống túm hệt một tài tử đợt sống mới trong phim hiện thực. Nó đang nện gót giày trên hè phố, miệng phì phèo thuốc lá thì gặp một cuộc thanh toán giữa hai phe du đãng. Nó ngu dại đứng xem. Tưởng mình là người ngoài cuộc.
Khi cảnh sát rú xe tới “hốt”, bọn du đãng bỏ chạy hết. Cảnh sát đã đeo kính đen thành kiến, hễ thấy đứa nào ăn mặc lố lăng, tóc để rậm um tùm, giầy không vớ, quần không dây lưng là liệt ngay vào hàng ngũ du đãng. Đạm bị “xúc” về bót.
Nó đã làm hề cho cảnh sát cười ngây ngất. Đạm vẫn nhớ như in cảnh tượng chiều hôm đó. Một người cảnh sát đã lấy kéo cắt một mớ tóc trên đầu nó. Người khác dùng lưỡi dao cạo cạo nhẵn một bên tóc mai. Người khác nữa xé cái túi áo ca rô bảo đem về làm kỷ niệm. Những thâm hiểm nhất là người cảnh sát Chà và lai Việt.
Anh này bảo Đạm vén ống quần lên đi tiểu. Ống quần hẹp bó lấy đùi, vén sao nổi. Đạm nhăn nhó cầu xin sự thương hại. Người cảnh sát Chà và lai Việt nhe răng cười. Anh ta nói: “Để tao vén cho”. Rồi cúi xuống nắm lấy gấu quần Đạm, giật mạnh một cái. Đạm ngã ngửa, đầu đụng vô tường. Chơi thế vẫn chưa đủ, anh ta lấy kéo cắt ngược từ gấu quần lên tới lưng rồi chửi thề: “Đ.m., thế này thì đái mới được”!
Cảnh sát cười hô hố. Họ thích thú công việc “vờn” du đãng lắm. Du đãng khốn nạn, du đãng cướp giật, đâm chém nhau, đánh lén cả cảnh sát cướp súng. Vậy bắt được du đãng cảnh sát phải “vờn” chúng thật xứng đáng rồi giáo dục chúng đã có trại tế bần.
Đạm bị “vờn” chán chê, bị nhốt một đêm. Sáng sau, bố nó phải đến bót cảnh sát lãnh nó về. Bố nó không đánh đập nó song im lặng không thèm hỏi han, nhòm ngó. Sự im lặng ấy, đối với Đạm còn đau đớn hơn cả vị cảnh sát “vờn”. Nó sợ bố, thương bố, đã xé hết những chiếc áo ca rô sặc sỡ, những chiếc quần ống túm nó đã may vì ngỡ ngàng mặc thế hợp với tuổi trẻ. Đạm chí thú tu tỉnh. Cuối năm, nó đậu tú tài. Bố nó thấy nó hối cải, dù nó chẳng có gì hối cải, nhìn ngó nó.
Nhưng lại có hôm nay. Vẫn bót cảnh sát cũ. Nó ngồi co ro như con chó ốm. Nó đã từng nếm đòn “vờn” của cảnh sát. Nó đã sợ hãi, cố tránh cảnh sát. Thế mà nó vẫn đụng cảnh sát. Chuyện giản dị như thế này: Đạm tới chợ Cầu Muối thăm một người bạn. Khát nước quá, nó đứng bên đường uống nước dừa. Nó đang uống thì cảnh sát công lộ đến đuổi xe nước dừa đi, lấy cớ chỗ này cấm đậu bất cứ một loại xe nào.
Người bán nước dừa là một thanh niên ngoài 20 tuổi. Anh ta năn nỉ người cảnh sát cho anh ta dẹp xong đống vỏ dừa sẽ đi. Người cảnh sát la lối um xùm rằng: Đã đuổi mấy lần mà không chừa. Anh bán nước dừa lầm bầm: “Thì cũng cho kiếm ăn tí chứ’! Người cảnh sát ngỡ anh bán nước dừa chửi thầm mình, nổi giận, đá tung cái xọt đựng vỏ dừa:
- A lê, về bót!
Anh bán nước dừa cãi:
- Tôi làm gì mà phải về bót?
- Mày chửi cảnh sát!
- Tôi chửi đâu?
- A lê, về bót hãy hay!
Người cảnh sát vươn tay khóa cổ, anh bán nước dừa kêu cứu ầm ĩ:
- Bớ người ta, làm chứng dùm tôi...
Chị vợ anh khóc bù lu bù loa. Anh bán nước dừa giãy giụa, cố gỡ cổ khỏi tay người cảnh sát.
Người cảnh sát xiết tay chặt hơn và kéo anh bán nước dừa đi. Chị vợ càng khóc thảm thiết. Đám đông đổ xô lại. Nhưng không ai dám nói gì, chỉ xanh mặt nhìn và biểu lộ sự thương hại anh bán nước dừa và lòng căm ghét người cảnh sát bằng những đôi mắt.
Nguyễn Đạm đặt vội cái ly xuống mặt bàn xe ba bánh. Nó móc túi lấy 5 đồng nhét vào ly. Rồi toan bỏ đi. Nhưng tiếng khóc của chị vợ anh bán nước dừa làm nó quên chuyện vào bót hôm nào. Máu tuổi trẻ bốc mạnh. Tinh thần hào hiệp thôi thúc nó. Đạm bước xuống đường, chạy nhanh tới gỡ người cảnh sát ra:
- Tôi làm chứng giùm anh này, anh ấy đâu có chửi cảnh sát.
Đám đông xì xầm bàn tán. Hình ảnh Đạm thu vào mắt họ như hình ảnh một hiệp sĩ. Người cảnh sát buông anh bán nước dừa, cà khịa Đạm:
- Anh muốn gì?
Đạm lễ phép:
- Ông bắt oan ông này.
Người cảnh sát sửng cồ:
- Ai khiến mày?
Đạm nổi giận:
- Thời buổi dân chủ, ông không có quyền chạm đến nhân vị của người khác, nghe chưa? Ông lấy quyền gì xiết cổ dân giữa đường?
Người cảnh sát vung tay tát Đạm để giảng giải ý nghĩa dân chủ trên xứ sở này. Đạm hưởng trọn cái tát trả thù ấy. Nó nói lớn:
- Ông không có quyền.
Người cảnh sát nói lớn hơn:
- Tao có quyền.
Cậy mình là học sinh có bằng Tú Tài I, đã từng được các ông giáo sư Công dân nhồi vào óc nhiều thứ quyền của công dân dưới chế độ dân chủ. Đạm đem “sách vở” ra đấu lý:
- Ai cho ông quyền đó?
Người cảnh sát vỗ bàn tay vào khẩu súng lục đeo ngang hông:
- Cái này!
Máu của tuổi trẻ dồn hết về hai bàn tay. Đạm mím môi:
- Ông dám cởi quần áo cảnh sát ra không?
Người cảnh sát nghiến răng:
- Mày thách tao, hả?
- Ừ, tôi thách ông đấy! Có ngon bỏ bộ đồ nhà nước ra. Bỏ bộ đồ cảnh sát ra tôi đấm bỏ mẹ ông!
Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Duyên Anh":
- Ảo Vọng Tuổi Trẻ
- Đêm Thánh Vô Cùng
- Dzũng Đakao
- Giấc Mơ Một Loài Cỏ
- Nhà Tôi
- Mây Mùa Thu
- Truyện Ngắn - Duyên Anh
- Vết Thù Hằn Trên Lưng Ngựa Hoang
- Điệu Ru Nước Mắt
- Ngựa Chứng Trong Sân Trường
- Vào Đêm
- Ngày Xưa Còn Bé
- Nước Mắt Lưng Tròng
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nước Mắt Lưng Tròng PDF của tác giả Duyên Anh nếu chưa có điều kiện.
Tất cả sách điện tử, ebook trên website thuviensach.vn đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bài Trước Đó | Bài Tiếp Theo |