Ảnh bìa sách Màu Xanh Mơ Ước

MÀU XANH MƠ ƯỚC

Tác giả : Mỹ Hạnh

Giọng đọc : Mc Đình Duy

Định dạng : Radio / Sách PDF

Số trang : 223

Lượt xem/nghe : 438

Lượt đọc : 131

Lượt tải : 124

Lượt tải AudioBook : 21

Kích thước : 888 KB

Tạo lúc : Tue, 09/04/2024 07:09

Cập nhật lúc : 11:22am 02/05/2024


THỂ LOẠI

qrcode

Mua Sách: Màu Xanh Mơ Ước

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Mục lục sách nói:

00:00:00 
Màu Xanh Mơ Ước ( Năm Ấy Tôi Yêu Em) - Tập 01
01:41:40 
Màu Xanh Mơ Ước ( Năm Ấy Tôi Yêu Em) - Tập 02
02:35:51 
Màu Xanh Mơ Ước ( Năm Ấy Tôi Yêu Em) - Tập 03
03:28:15 
Màu Xanh Mơ Ước ( Năm Ấy Tôi Yêu Em) - Tập 04 (Hết)
Hẹn giờ tắt nhạc:


Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank

gười đàn ông đứng bất động dưới bóng cây thông lớn rợp mát, đăm đăm ánh mắt nhìn xuống biển còn đang giấu mình trong sương mù. Gió thổi tung tóc, áo anh ta, vạt áo pardessus bay phần phật hòa theo tiếng thông reo và tiếng sóng biển đập vào bờ đá núi rì rầm.

Người đàn ông vẫn đứng lặng, lưng tựa gốc thông già, tay khoanh trước ngực, mặc mái tóc rũ xuống vầng trán rối bời, ánh mắt khép hờ hững, tai thu nhận hết mọi âm thanh của núi cao, biển rộng và gió của trời mây.

Rèm mi khép hờ hững vụt he hé mở, ấy là khi ánh dương quang nhô lên từ mặt biển xanh thẳm, phát tia nắng đầu tiên cho mặt đất soi tan sương mù. Gió vẫn thổi, biển vẫn ào ạt dội âm thanh vào bờ, mỗi bầu trời càng lúc càng sáng rực rỡ và ấm dần lên.

Người đàn ông đứng đó cho đến khi mặt trời không còn là quả cầu đỏ, phát ra tia sáng chói chan, mới lững thững rời chỗ đứng đi dọc, đường đèo tới chỗ đậu xe. Chiếc xe Toyota màu trắng không cũ, không mới êm ru đưa chủ nhân xuống đèo, chạy mãi, rẽ qua đường bờ biển mới tinh khôi với hai làn xe rộng thênh thang, chạy đến chỗ rẽ ngược chiều, vượt chiếc cầu nối hai bờ sông nổi bật như một bức tranh, chạy tiếp và rẽ vào con đường nhỏ xuyên rừng thông và dừng ở ngôi nhà trệt giữa vườn cây xanh um tùm.

Người đàn ông rời ghế lái sải bước vào nhà, đón anh là một phụ nữ dáng vẻ khỏe mạnh, chất phác, gọn gàng trong bộ bà ba lụa màu lam khói sẫm với chiếc valy kéo.

Tìm mua: Màu Xanh Mơ Ước

- Tôi đang lo cậu về trễ. Thế bà có buồn không?

- Không. Mẹ nuôi quen rồi - Anh ta nói ngắn gọn, cởi pardessus đưa cho người đàn bà, đi thẳng vào phòng tắm và trở ra với bộ âu phục thẳng nếp, tóc khô ráo gọn gàng.

Người đàn bà chờ sẵn đưa anh ta cà vạt và áo vest. Anh ta thắt cà vạt rất nhanh, khoác áo vào, đưa tay cầm chiếc valy kéo, nói:

- Chị chăm sóc nhà cửa nhé. Thỉnh thoảng qua thăm bà hộ tôi.

Anh ta đi không ngoảnh lại, cho cả hành lý vào ghế trước, lái một mạch đến sân bay. Ở bãi đỗ xe tư nhân đã có người đàn ông trạc tuổi anh ta đứng chờ cùng một cô gái trẻ, ăn mặc giản dị, kín đáo.

- Chào - Anh ta nói chỉ một tiếng, tay xách valy xuống, tay ném chìa khóa cho người đàn ông, dợm bước đi.

- Thưa ông Dương - Cô gái buột miệng nhưng lại sợ đến không nói nữa, đưa tay che miệng.

Anh ta ngoảnh lại. Gương mặt lạnh lùng với ánh mắt bén ngót ném vào cô cái nhìn soi mói. Giấu cái rùng mình, nhưng rồi cô vẫn không mở miệng được, cứ đờ ra.

- Cô cần gì?

- Không... tôi... chỉ. là...

- Cô Trang nói không thấy anh định ngày về như hồi đầu năm.

Người đàn ông đỡ lời, nhìn thẳng anh ta thoáng rùn vai, nheo mắt.

Anh ta nhếch môi:

- Có gì anh Hào sẽ liên lạc với tôi.

Anh ta đi luôn chẳng buồn nói tiếng nào nữa. Hào, Trang đi theo sau, họ chẳng ra vẻ gì đưa tiễn bởi Dương làm xong thủ tục, vào thẳng bên trong không ngoảnh lại dù chỉ để vẫy chào.

- Về thôi - Hào thở phào, nhìn Trang chợt lắc đầu cười:

- Cô làm sao vậy?

Cô gái hậm hực:

- Anh ta cứ như... như...

- Như thế nào? - Hào bật cười ra tiếng - Cô tức giận vì cái gì nào? Vì anh ta lạnh lùng ít nói à? Hay vì anh ta không lịch sự săn đón cô?

Trang xăm xăm đi tới bãi gởi xe, vụt đứng lại khiến suýt nữa Hào đâm sầm vào cô, rồi vụt hỏi một hơi:

- Anh ta là ai? Ở đâu? Làm cái gì? Sao có quá nhiều tiền? Anh ta cứ như ma vậy, đến rồi đi, trong khi mình bở cả hơi tai với mớ công việc anh ta để lại.

Hào rùn vai, đi tới mở cửa xe, nói:

- Sao cô không nói thẳng anh ta mà lại... hùng hổ với tôi?

- Chí ít, anh biết những gì cần thiết trên cương vị một luật sư được ủy thác trách nhiệm.

Hào chui vào xe rồi thò đầu ra, nói:

- Cô đem xe đến thẳng văn phòng và nhớ nhé. Một giờ nữa họp.

Đợi Trang vào bãi giữ xe lấy chiếc Dream ra, Hào mới quay xe phóng đi. Vừa lái xe vừa lắc đầu nói một mình.

- Kiểu này không sớm thì muộn, lại phải thay cô ta rồi. Hừm, có lẽ tuyển nam thôi, cho đỡ rắc rối phần nhân sự.

Dừng ở cây xăng, cho đổ đầy bình, Hào ngồi miên man nghĩ về công việc sắp tới. "Quả là bở hơi tai đây nếu chỉ chừng ấy tháng. Mà lạ thật, sao anh ấy việc gì cũng biết nhỉ? Ảnh có đúng là Lê Triều Dương của ngày xưa?"

Lấy xăng đủ, Hào lái xe chạy thẳng về văn phòng, thấy mọi người đã chờ sẵn, kể cả Trang dù còn đến hơn bốn mươi phút nữa mới họp.

Hào vào phòng riên, mở máy kiểm tra mọi tài liệu liên quan, sau đó gọi Trang vào chuẩn bị các giấy tờ. Đúng chín giờ, anh nhấn chuông, mọi người ùa vào. Tất cả bọn họ trạc tuổi từ 25 đến ngoài 30, tổng cộng sáu người, bốn nam hai nữ. Tất cả đều chưa có gia đình, đó là tiêu chuẩn đầu tiên để được tuyển dụng. Tất cả đều thông minh, năng động, trung thực và kín đáo. Tất cả đều giản dị, không khoa trương, và hầu hết họ đều tốt nghiệp đại học.

Hào đã phải tốn thời gian một năm cho việc tuyển dụng và đào tạo người, bởi việc tuyển dụng phải tiến hành theo đúng cam kết. Nói chính xác hơn là Hào đi tìm người có đủ tiêu chuẩn đặt vấn đề, ra yêu cầu, cho biết mức lương. Xong. Sau đó phần đào tạo. Mọi việc tiến hành lặng lẽ, kín đáo và ngoài những bản hợp đồng, cam kết đang nằm trong tủ của Hào, chẳng có gì chứng tỏ họ đang là nhân viên của một đơn vị nào đó, mà chủ nhân họ chưa từng biết mặt, chỉ biết người điều hành là luật sư Hào, được quyền hợp pháp. Một luật sư Hào, người có tiếng tăm ở thành phố biển này, luật sư của tòa án thành phố, nổi danh công minh, liêm chính, thì có gì để mà thắc mắc.

Phần đào tạo và thực tập kéo dài đến sáu tháng, khá căng thẳng, họ thực tập cả ban đêm và tất cả đều đạt yêu cầu trong lần kiểm tra cuối. Mới đó đã năm năm rồi. Bọn họ mỗi người một công việc,một cuộc sống riêng, duy cùng giống nhau vài điểm đặc thù vì nhiệm vụ. Tất cả đều thích phiêu lưu đây đó, có sức khỏe tốt, trung thực.

Tất cả đã ngồi vào ghế. Trang phát mỗi người một tập hồ sơ. Đợi mọi người ngẩng lên, Hào bắt đầu nói:

- Hồ sơ thứ nhất thuộc Quảng Nam. Ai đảm nhiệm?

- Tôi - Cô gái cao lớn, tóc ngắn đưa tay - Tôi có viết tại Quảng Nam, thời gian đi về trong ngày thường xuyên.

- Được, giao cô Hương - Hào ngắn gọn rồi hỏi tiếp - Hồ sơ thứ hai cũng ở Quảng Nam, thuộc miền núi, huyện Quế Sơn. Ai đảm nhiệm?

Im lặng. Nghĩa là không có ai có công tác đến đó, hoặc tất cả không thể sắp xếp thời gian. Hào để qua một bên, dọ tiếp:

- Hồ sơ thứ ba thuộc tỉnh Đắk Lắk.

- Tôi - Người thanh niên tóc đinh, cao khều đưa tay - Tôi làm phóng sự trên ấy cả tuần.

- Được, giao cho Chính. Hồ sơ số bốn giao cô Thu đến bệnh viện Đa Khoa, nội trong ngày. Hồ sơ số năm thuộc Qui Nhơn.

- Để tôi. Ngày kia tôi có buổi thu hình ở bảo tàng Quang Trung.

Người thanh niên thấp lùn có gương mặt đẹp như con gái nói.

- Được, giao cậu Mỹ. Còn hồ sơ cuối cùng ở Phú Yên?

Tất cả im lặng. Bấy giờ còn hai gã thanh niên giống nhau như tạc, duy một gã trắng trẻo một gã đen nhẻm. Gã đen nhẻm lên tiếng:

- Vậy phải đợi thôi. Chúng tôi kẹt cả tuần vì chương trình văn hóa dân tộc ở Kontum.

Hào như mọi khi, đồng ý ngay. Anh kết thúc buổi họp nhanh gọn như thường lệ:

- Vậy công tác lần này, hy vọng đạt sáu chục phần trăm. Các cô cậu nhớ vểnh tai và mở mắt to ra đấy. Để xem kỳ này lương ai cao nhất đây. Nào, ta kết thúc tại đây.

Tất cả rời đi sau vài ba câu đùa cùng nhau và hẹn gặp lại. Còn mỗi Hào nhìn Trang ngẫm nghĩ rồi nói:

- Hôm nay tôi phải đến luật sư Đoàn, có thể về sớm.

Nhưng Hào chẳng đi đâu cả, anh đóng cửa văn phòng, ngồi dính chặt với máy vi tính, sau đó vào mạng khi có tín hiệu từ máy xách tay. Dương hiện ra trên màn hình, nói ngắn gọn:

- Tìm việc khác cho cô ta đi, lương khá một chút.

Hào gật đầu rồi hỏi lại:

- Hàng xuất chưa?

- Hai hôm nữa. Triển khai công tác mới thế nào?

- Anh có hồ sơ bổ sung cho Kontum thay Phú Yên và Quế Sơn không?

- Còn đang thẩm tra lại, phải chờ thôi. Ai đi Kontum?

- Cặp song sinh.

- Tôi sực nhớ một lần cậu nói gia đình Nam, Bắc có ông bác là nghệ nhân điêu khắc đá nổi tiếng nhất.

- Nhưng con cháu không ai theo nghề cả. Sao, anh định qua lĩnh vực đó à?

- Để xem tôi có thể làm gì, tuần sau trả lời chính thức với cậu.

Hào cười mũi, lắc đầu:

- Anh có thể thừa ấy chứ... Nếu đừng đổ hết vào "cái kho quý" ấy.

Dương nhếch môi cười khinh mạn, ngạo nghễ:

- Nếu tôi bảo cậu hai năm nữa, tôi sẽ giàu như vua, cậu có tin không?

- Không còn điều gì ở anh khiến tôi kinh ngạc nữa.

- Vậy sao? - Dương có vẻ thích câu này, thế nhưng không tán gẫu đi sâu vào - Nhưng cậu vẫn phải kinh ngạc bây giờ đây.

Hào nhún vai:

- Tôi biết anh chẳng phải vì con Trang mà bỏ thời gian để nhìn tôi qua máy tính. Nào, giao việc đi... ông chủ.

- Cậu liên hệ với công ty cây xanh và công chánh mua toàn bộ số gốc cây họ bứng lúc làm đường cho tôi.

Hào lõ mắt, nghi hoặc hỏi:

- Mua... gốc cây?

- Ừ. Nhưng chỉ trong nhóm gỗ quý như lim, xà cừ, thêm long não, mù u với độ tuổi trên trăm năm.

Hào sờ cằm:

-Tôi nghĩ... những gốc cây chắc đã. ra tro theo các nồi bánh tét từ mấy năm nay rồi.

- Không, nó đang nằm trong khuôn viên cây xanh đối diện công viên 293. Tôi đã có tư liệu xác nhận. Đống gốc cây đó giờ to như núi, theo tốc độ quy hoạch hạ tầng của thành phố trong suốt ba năm nay. Cậu xem hình ảnh nhé.

Hiện lên trên màn hình đúng là một núi gốc cây với dòng chữ số ghi rõ ngày chụp. Dương nhếch môi:

- Về phần chuyên gia giám định tuổi của nó.

- Anh không cần tốn khoản đó đâu, hai phần ba hoặc hơn thế nữa, những gốc cây được bứng lên bằng xe cẩu đều ở tuổi trên một trăm. Và toàn bốn mét, xà cừ, long não, mù u cả anh thừa biết điều đó mà. Vì chúng được trồng từ đầu thời kỳ Pháp thuộc. Tôi đề nghị một phương án.

- Hay lắm. Cậu nói xem.

- Ta mua hết theo giá.củi sẽ rất rẻ. Sau đó tại kho bãi anh phân loại, xong. Thứ gì qua tay anh không biến thành vàng chứ!

- Vấn đề kho bãi làm đau đầu đây.

- Vậy thuê tạm. Thuê ở đây rẻ hơn nhiều, vả lại, anh biết rồi, nếu mua hàng chợ, họ sẽ đặt nghi vấn và hét giá trên trời.

- Thôi được, giao cho anh. Hoa hồng.

- Lần này là 2 %, đồng ý?

- Đồng ý. Thời gian sớm nhất. Chào!

Dương biến mất. Hào khoan khoái ra mặt, ngã ngửa lên ghế. Gì chớ mua gốc cây. nấu bánh tét thì dễ như... ăn cháo. Hừ! Có điều chắc cú người vớ bờ không phải là mình, chắc cú ảnh vừa ký xong một hợp đồng béo bở với những gốc cây trên một trăm năm tuổi kia và không chỉ gốc cây ở đây là đủ. Có bao nhiêu thành phố trong cả nước đang mở đường, cải tạo, nâng cấp hạ tầng cơ sở nhỉ?

Hào trở lại với màn hình vi tính, phần quy hoạch xây dựng quốc gia. Anh chợt hứng thú muốn tìm hiểu xem, một trong thứ hái ra tiền của Dương, và làm sơ bài tính nhân với tổng số của nó kể từ khi Dương về nước tìm đến anh..

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Màu Xanh Mơ Ước PDF của tác giả Mỹ Hạnh nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website thuviensach.vn đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Mua Sách: Màu Xanh Mơ Ước
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN:
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu (*)
Bình Luận: (*)
Họ và tên: (*)
Email: (*)

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTinh Hoa Giáo Dục - Di Sản Cho Muôn Đời Sau


KHOA HỌC TÂM LINH:

Radio Truyện Ngắn (Top views)
Theo Ngày
Theo Tuần
Theo Tháng